Thứ Năm, 21 tháng 10, 2010

TÌNH NGƯỜI

Chiều đến, vừa đi làm về, người thấy cũng mệt. Vừa bước vào nhà, tôi như tỉnh ngủ khi thấy người vợ mà tôi yêu quý bao năm nay thay đổi hoàn toàn: mái tóc đen ngày nào nay lọn xanh lọn đỏ, lại thêm lọn vàng; chân mày xâm xanh đen; môi thì sưng lên màu đỏ chót; móng tay, móng chân đa sắc màu lại còn vẽ, tô, đắp... Vợ như biết chồng giận lắm nhưng vẫn im lặng dọn cơm mời chồng, và làm những công việc như mọi ngày. Giận ghê gớm nhưng tôi cố nín nhịn vì còn có các con ăn cùng, ăn vội một chén cơm vào bụng (lòng dạ nào mà ăn cho nổi) rồi tôi lên phòng.

Tối đến, trong phòng riêng tôi quyết định hỏi cho ra ngô, ra khoai vì xưa nay vợ tôi là người vợ tuyệt vời, luôn chăm lo cho gia đình vẹn toàn, không bao giờ làm điệu, sao nay lại đổ đốn như vậy, mà làm điệu đã tốn tiền nhưng lại không giống ai, trông như thằng hề . Vợ tôi nét mặt thật buồn, mắt ươn ướt như muốn khóc nhưng khóc không nổi. Nàng chậm rãi nói với tôi: Em đã gọi Cô Loan từ Mỹ về, cô chính là tác giả mọi tác phẩm trên người em, cô nói mới học nhưng không thể nào tìm được người để thực tập và em đã đồng ý để cô luyện tay nghề trên thân thể em, vì dù sao cô Loan cũng chính là em ruột của anh và là mẹ của hai cháu anh, chú nó lại mới bị tai nạn phải nằm một chỗ, gia cảnh thật khó khăn, nên em tự cảm thấy mình cũng phải có trách nhiệm giúp người trong nhà, bây giờ anh la mắng em thế nào, em cũng phải chịu, vì em không hỏi ý kiến anh trước. Nghe xong, tôi liền ôm chặt vợ tôi vào lòng.
Lạy Chúa, xin Ngài hãy mở to con mắt của con, để con nhìn thấy và nhận biết sự việc theo chiều hướng tích cực, vì giờ đây con mới thấy được những việc làm tuy nhỏ bé nhưng lại có ý nghĩa lớn như công việc mà chính vợ con đã làm.
                                         (Sưu tầm) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét